Chuyến đi từ thiện lần 3
Làng Vĩnh Lại, Triệu Phong, Quảng Trị
(Kỉ Niệm Mùa Vu Lan 2011)
Một chuyến đi với một trải nghiệm và một gốc nhìn mới. 8h giờ tối xe bắt đầu chuyển bánh rời đà nẵng thành phố náo nhiệt để về với quảng trị,mới đầu chỉ là ham vui chạy theo thầy cho biết,hihi.nhưng qua những chuyến đi ấy mình đã học thêm được nhiều điều,mình cảm thấy tự tin hơn về chính mình và biết sống vì mọi người .xe đang chuyển bánh rời khỏi hầm hải vân,khoảng 2 tiếng đồng hồ là xe tới huế ngoài trời thì mưa lất phất,gợi cho mình cảm nhận được nhiều kỉ niệm vui ,buồn lẫn lộn,kí ức đôi khi nó hòa vào hiện tại,có lẽ trên chuyến xe này cũng thế,những hạt mưa hòa vào cái lạnh se se làm người ta nhớ đến………..
This slideshow requires JavaScript.
Trên đoạn đường ra huế có những khúc đoạn đường bi hư, ngồi trên xe mà cứ như đang chơi phi ngựa vậy.thầy cầm lái mà mà giống cỡi ngựa vậy,guột gan lộn phèo,từ đầu xe đến cuối xe mọi người như đang bám vào chú ngựa chạy lộc cộc.nhưng mình đảm bảo là ai náy đều ê ẩm cả người. hơn 21h45 đến huế vậy là thầy trò về nhà thầy nghĩ chân.vừa xuống xe mọi người như chim sổ lồng,chạy nhảy lung tung, nhà thầy gần sông hương ở đây mát mà như lạnh vậy, cảm giác tê tê thích thật,hòa mình vào ko khí thiên nhiên cái cảm giác uốn lượn của con sông như muốn dang tay ôm lấy tất cả vào lòng,sao mà nghĩ đến ngày mai tiếp tục ngồi lên xe thấy ớn quá lun, đêm đó nghĩ tại nhà thầy mọi người trong nhà rất thân thiện mọi lần là chỉ gặp ba mẹ,mà hôm nay gặp thêm được em gái thầy nữa vui vẻ và nhẹ nhàng, đêm đó nghĩ tại nhà thầy sáng hôm sau hừng sáng là thầy trò lại tiếp tục lên đường từ huế lại thẳng tiến ra đến chợ đông hà,để mua thêm đồ dùng cho đám dỗ mẹ chú tý,lần này đi vừa được đi từ thiện mà lại còn được đi dỗ mẹ chú tý nữa.khi đã trang bị đầy đủ thầy đưa chúng tôi đến chùa cô chi,tới nơi cảm giác đầu tiên là đói,mệt,bước xuống xe là 1 bầu trời bình yên,cô chi thật ân cần,nồng ấm khi chào đón thầy trò tụi mình,mình có cảm giác như được về tới nhà,về với mẹ vậy,chỉ cần đứng tới được chùa cô ở là trong lòng mọi người cảm thấy quen đi cái nóng gây gắt của quảng trị rồi.bưng áo quần,vở,đĩa,vào chùa xong vừa.là cô mời mọi người thưởng thức mon sữa chua dù chưa được lạnh nhưng mình vẫn cảm thấy ngon nhất dù cả tháng nay vẫn được ăn. “vì đói quá mà,hjhjhj”.
Ăn xong thầy trò nghĩ một chút,lúc đấy có mấy cô phật tử ngồi nói chuyện với ông huy,mình thấy hoàn cảnh xót xa quá? cảm giác bùn ngủ lúc đó trong mình lại vơi đi,nhiều câu hỏi mình lại tự đặt ra cho mình.Mình thấy hạnh phúc,mình hạnh phúc còn hơn rất nhiều người,khi nge các cô kể về bản thân dù cuộc sống này vẫn có nhiều trớ treo và bất hạnh,nhưng khi nào trên đôi môi của họ vẫn miễm cười, còn mình khi nào cũng than thân trách phận,ngồi ngẫm lại thấy mình thật ích kĩ,yếu đuối.cảm ơn những chuyến đi. *-* .
cũng sắp đến giờ phát quà cho các em,thầy trò mình kết hợp cùng với cô chi và chú huynh trưởng,giao lưu và phát quà cho các em,ở đây mọi người chúng tôi cũng có dịp ngồi nge các em văn nghệ với đội ngủ là những diễn viên “cây nhà là vườn”nhưng rất đặc sắc,tiếng hát,tiếng nhạc,và tiếng hò reo vang vọng quanh 1 khung viên thoáng đản.Chú huynh trưởng thây mặt cho các em tóm tắt vài lời cảm ơn gởi đến thầy,khi đó tâm trạng của thầy trò mình cảm thấy vui,tuy món quà đơn sơ nhưng trong đó ẩn chứa nhiều ý nghĩa.Tuổi trẻ,tình yêu tấm lòng đồng cảm chia sẽ với những mãnh đời bất hạnh,đã làm cho nhóm nhi tâm một trái tim đoàn kết.Thầy trò chúng mình đã gieo nên 1 hạt mầm nhân ái để bít rằng “sống trên đời sống cần phải có 1 tấm lòng,để gió cuốn đi ……”.mọi việc cũng đã hoàn tất,xong xuôi còn được thưởng thức món bánh canh nữa ngon quá đi,ăn xong lại tiếp tục ra đẩy xe,vì 1 sự cố nhỏ nên thầy trò cũng trở thành những lực sĩ tí hon mà phi thường,đẩy xe chạy tới chạy lui nữa mới ‘sốc ‘chứ,hehe.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người,cuối cùng xe cũng nổ máy,mỗi lần đi là mỗi kỉ niệm khó mà quen được,cũng đã in dấu trong lòng thầy trò chúng tôi.Tạm biệt cô chi và các bạn nhỏ,chia tay mái chùa và sẽ nhớ mãi nơi này nhớ những bài học và yêu mến những con người gần gũi nơi đây.Rời khỏi chùa tạm biệt cánh đồng lúa,con trâu với những hàng tre già. Và tiếp tục cuộc hành trình về nhà chú tý dự đám dỗ,lại tiếp tục một quãng đường dài ngồi trên xe kể đủ thứ chuyện và cuối cùng cũng đã đến nhà chú tý bây giờ trời cũng đã tối,mọi người ngồi chơi 1 chút rồi kếu nhau ra biển,nhưng bữa nay có sự xuất hiện của 3 nhân vật mới là “ông ngoại huy,bà ngoại nuôi và bà ngoại tuyết”,nên biển động ko chơi được gì đành phải quay về nhà ngồi chơi,hjhj.
sáng hôm sau tụi mình được vào bếp giúp 2 bà ngoại nấu ăn,rồi chạy len xeng đi xách đồ về nấu đám,khoảng vài tiếng đồng hồ sau mọi thứ cũng đã xong xuôi lên mâm lên chén,bây giờ đau cũng vào đó,cúng dỗ xong mọi người ăn một trận no nê,hjhj.Nhưng tiệc vui rồi đến lúc cũng phải tàn thôi,bây giờ lại một lần nữa nói lời chia tay với mọi người sao mà trong lòng thấy bùn sao ko nói được,nhưng bít nói sao giờ ngoài 4 chữ này HẸN NGÀY TRỞ LẠI. Cũng đến lúc phải quay về với đà nẵng thành phố ồn ào và náo nhiệt của mình rồi,sẽ có rất nhiều thứ để nhớ,và những kỉ niệm nhớ ko thể quên,những bài học để nhớ và sẽ có một cái gì đó còn lưu động trong Nhi Tâm….*-* “để nhớ”.
cảm ơn thầy và mọi người đã cho mình cảm nhận được nơi Nhi Tâm như ngôi nhà thứ 2 của mình vậy,nơi đây mình nhận ra sự quan tâm từ thầy,chú tý và sự che chở đùm bọc từ ông bà ngoại,sung sướng và hạnh phúc khi cảm nhận được hơi ấm từ Nhi Tâm,tuy chưa bằng tình thương ba mẹ dành cho nhưng trong nhóm Nhi Tâm đã cho mình được mở một tầm nhìn,và bây giờ có thể bay cao hơn và nhìn xa hơn.
Bảo Trân